NGÔI MỘ TRỐNG VÀ LỜI CHỨNG PHỤC SINH TỪ NHỮNG KẺ CHỐNG ĐỐI
Vụ án của Đức Giêsu xảy ra vào chiều ngày thứ sáu đang là biến cố gây chấn động cả vùng đất Giuđêa. Cứ tưởng mọi việc đã êm xuôi sau khi xác Ngài được chôn cất, thế nhưng các kỳ mục còn chưa kịp vui mừng thì đã phải cắt cử lính gác để canh phòng trước một ngôi mộ đã bị niêm kín bởi một tảng đá, chỉ vì lo sợ người chết nằm trong đó chỗi dậy. Còn cảnh tượng nào hài hước hơn khi được thấy những người lính đứng canh giữ một xác chết, bởi các thượng tế của họ sợ người chết sẽ trỗi dậy, họ sợ sự im lặng phát ra tiếng nói và sợ một trái tim đã bị đâm thâu lại mau chóng phục hồi. Họ nói Ngài đã chết và họ muốn công bố cho cả thế giới biết về điều này, thế nhưng họ lại phải sợ hãi mà canh chừng vì lời nói của một kẻ mà trước giờ họ vẫn gọi là tên lừa đảo: “Các ông cứ phá huỷ Đền Thờ này đi; nội ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại.” (Ga 2, 20)
“Thưa ngài, chúng tôi nhớ tên bịp bợm ấy khi còn sống có nói: “Sau ba ngày, Ta sẽ chỗi dậy”. Vậy xin quan lớn truyền canh mộ kỹ càng cho đến ngày thứ ba, kẻo môn đệ hắm đến lấy trộm hắn đi, rồi phao với dân là hắn đã từ cõi chết chỗi dậy. Và như thế, chuyện bịp bợm cuối cùng này sẽ còn tệ hại hơn chuyện trước”. (Mt 27, 63-64). Thật ra, lời yêu cầu của họ để có lính canh gác cho đến “ ngày thứ ba” có liên quan nhiều đến những lời Đức Giêsu đã nói về việc Sống Lại của Ngài hơn là việc lo sợ các môn đệ của Ngài đến lấy trộm xác rồi loan tin là Ngài đã sống lại.
Canh chừng để không có bạo động, niêm phong lại để phòng ngừa trộm cắp. Phải có sự canh chừng và các kẻ thù của Ngài đã làm việc đó. Ý Chúa nhiệm mầu đã muốn giấy chứng tử và sự sống lại của Ngài phải được chứng nhận bởi các kẻ thù. Bởi thế, “họ ra đi canh giữ mồ, niêm phong tảng đá và cắt lính canh mồ”.(Mt 27, 65). Ngài nằm đó, giữa ngôi mộ như một ông Vua nằm trong tư thế có người canh gác. Một sự thật đáng kinh ngạc là những kẻ thù ghét Ngài lại nghĩ đến sự sống lại trong khi những người bạn của Ngài lại không nghĩ đến. Những người tin Ngài lại là những người hoài nghi trong khi những người không tin thì lại bán tín bán nghi nên họ canh chừng…
Và một khi Thiên Chúa đã muốn thì không một nỗ lực nào từ phía con người lại có thể ngăn cản công việc của Ngài. Điều họ lo sợ đã trở thành hiện thực khi những người lính chạy về báo với họ về sự Phục Sinh của Đức Giêsu. Ngay lập tức, các Thượng Tế triệu tập Hội Đồng Kỳ Mục và “sau khi bàn bạc, họ cho lính một số tiền lớn, và bảo: “Các anh hãy nói như thế này: Ban đêm đang lúc chúng tôi ngủ, các môn đệ của hắn đã đến lấy trộm xác. Nếu sự việc này đến tai quan tổng trấn, chính chúng tôi sẽ dàn xếp với quan và lo cho các anh được vô sự.” Lính đã nhận tiền và làm theo lời họ dạy. Câu chuyện này được phổ biến giữa người Do-thái cho đến ngày nay.” (Mt 28, 13-15). Món tiền mua chuộc quá béo bở so với ba mươi đồng bạc mà Giuđa nhận được. Hội Đồng Kỳ Mục không chối bỏ việc Sống Lại, thế nhưng một khi mũi tên đã được bắn ra thì không thể thu lại, họ phải bảo vệ những gì họ đã từng công bố trước dân. Chính vì thế, họ đã lấy cả tiền đền thờ để trả cho những người lính Rôma – những người mà họ chẳng ưa thích gì, chỉ vì họ đã tìm thấy một người họ căm ghét hơn. Chính trong sự thù ghét mà ý định của Thiên Chúa được tỏ lộ và những đau khổ của Thập giá đã bắt đầu đơm hoa kết trái, vì nhờ cái chết của mình “Ngài đã liên kết đôi bên, dân Do Thái và dân ngoại, thành một; người đã hy sinh thân mình để phá đổ bức tường ngăn cách là sự thù ghét” ( Ep2, 14b).
Hóa ra, sự khôn ngoan của con người lại là sự điên rồ trước mặt Thiên Chúa; và chính Chúa trong ý định của mình đã muốn dùng nó để hoàn thành ý định của Người. Thật là ngớ ngẩn khi các Thượng Tế khi nghĩ rằng họ có thể mua được sự thinh lặng của những người lính gác. Vậy họ sẽ trả lời sao về cái Xác của Ngài sau khi bị các môn đệ lấy trộm và đem đi. Điều duy nhất mà họ cần làm để chứng minh không có việc Sống Lại của Chúa là đòi lại cái xác của Ngài cho dân chúng xem. Không thể tin là những người lính gác đã ngủ quên khi canh gác; thật ngớ ngẩn để nói chuyện ấy đã xảy ra trong lúc họ đang ngủ; và tuy là ngủ, họ lại quá tỉnh táo đến nỗi đã thấy kẻ trộm đến và biết đó là các môn đệ của Chúa. Nếu tất cả lính canh gác đã ngủ, họ sẽ không thể nào biết là có kẻ trộm; nếu một vài người lính gác tỉnh thức, thì họ đã phải ngăn chặn việc đánh cắp. Cũng thế nếu vài môn đệ nhút nhát muốn đánh cắp xác của Chúa khỏi một ngôi mộ đã bị đóng kín bởi một tảng đá, và có lính canh gác, sao việc trộm đó lại không thể làm họ thức giấc. Việc sắp xếp gọn gàng những tấm khăn liệm cũng chứng minh rằng Xác của Chúa đã không được các môn đệ trộm lấy đi.
Các môn đệ của Chúa chẳng có lý do gì để lén trộm xác của Ngài và cũng chẳng ai trong các các ông nghĩ đến việc này. Khi tảng đá lấp kín ngôi mộ, không những Đức Kitô bị chôn vùi trong đó nhưng tất cả niềm hy vọng của họ cũng đã bị chôn vùi theo. Giờ đây đối với các môn đệ, cuộc đời của Chúa là sự thất bại và thua trận. Kẻ chủ mưu dùng tiền mua chuộc thì nặng tội hơn những kẻ nhận tiền mà đồng lõa. Hội đồng kỳ mục học cao hiểu rộng, chính họ là những người tin có sự Sống Lại trước các môn đệ, vì thế bằng mọi giá, họ phải khiến cho những người lính gác im lặng… Và Đấng Tạo Hóa luôn có cách của mình – các thượng tế đâu ngờ được chính nhờ sự “khôn ngoan” của họ mà cả thiên hạ đã biết về SỰ PHỤC SINH CỦA CHÚA GIÊSU.
(Sr. Maria Sen Nguyễn, OA)