-->
Thiệp Mời Lễ Khấn Dòng
01/08/2019
Tái khám phá – đào sâu và tiến bước.
10/08/2019
Show all

Ngỡ như một thoáng qua

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”

Lộc Thạnh- vùng đất không quá đẹp, không quá màu mỡ nhưng sao lại để lại quá nhiều cảm xúc trong tôi. Mỗi dịp hè đến, các bạn trẻ đều có những dự tính cho mình: học vượt, đi làm thêm, đi phượt, về quê… Nhưng chúng tôi, sinh viên Giới trẻ Đức Mẹ Lên Trời và Sinh viên Công giáo Gioan Phaolô II, lại dành một tháng rưỡi để đi đến vùng đất giáp biên giới, nhằm chia sẻ tình thương với tất cả những người sống ở vùng đất này, nhất là những đồng bào dân tộc Stiêng.

Có nhiều bạn đã gọi tên chuyến tông đồ này là chuyến đi của thanh xuân, vì nó là dấu ấn không bao giờ phai của mỗi người. Năm nay, chúng tôi cùng đến đây để dạy học cho khoảng 200 em với chủ đề “Vui học trong yêu thương”. Hầu như mọi hoạt động đều diễn ra trong khuôn viên nhà thờ Lộc Thạnh. Một ngày của chúng tôi diễn ra rất nhiều hoạt động. Thức dậy lúc 4 giờ 30 phút sáng, chúng tôi quy tụ lại để cùng nhau tham dự Thánh lễ và sau đó đọc kinh phụng vụ, don vệ sinh rồi cùng ăn sáng. Khi các em học sinh đến thì chúng tôi trở thành những thầy cô cùng trò chuyện, chơi với các em và dạy các em. Đến giờ cơm trưa, các học sinh ở lại ăn trưa và ngủ trưa trong nhà thờ, và buổi chiều các em có một tiết học nữa.Những giờ ra chơi, thầy cô có thể chơi với các em với rất nhiều đồ chơi ở thư viện. Một số thầy cô khác có thể phụ bếp, giúp nhà bếp chuẩn bị cơm trưa cho các em. Sau bữa trưa là lúc vất vả nhất vì các thầy cô phải thay phiên để canh cho các em ngủ, thỉnh thoảng phải “đóng vai ác” với các em cá biệt. Buổi chiều là lúc chúng tôi có thời gian nghỉ ngơi đôi chút, chơi thể thao với nhau, cùng nhau đọc kinh chiều và dùng cơm tối. Tối đến, các thầy cô sẽ chia ra các nhóm đi đọc kinh ở các sóc. Chắc chắn không  ai có thể quên được những chặng đường xa, trời mưa thì lầy lội, trời nắng thì bụi mù mịt, mà xe nào cũng chở 3 người trở lên. Đôi lúc chúng tôi cũng rợn người khi băng qua những lô cao su dài dằng dặc và tối mịt. Nhưng khi chúng tôi đi đến với đồng bào, chúng tôi thấy rất linh thiêng và ý nghĩa. Chúng tôi được tiếp xúc, nói chuyện với các gia đình trong sóc, được trèo lên nhà sàn của họ, chơi với mấy đứa nhỏ và cùng với họ cầu nguyện.

 Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chuyến tông đồ hè 2019 kết thúc với ngày trại và ngày lễ tổng kết. Chúng tôi phải bịn rịn chia tay các em và vùng đất thân yêu này. Chúng tôi cố gắng hết sức để trao cho các em kiến thức chúng tôi có, và nhất là tình yêu thương cho các em vì các em thiếu thốn tư bề, cả về vật chất lẫn tinh thần. Nhưng đổi lại, chúng tôi nhận lại được rất nhiều bài học quý và tình cảm  từ các em học sinh và người đồng bào nơi đây. Dù có những người đã đến đây nhiều hơn một mùa hè, nhưng tất cả chúng tôi vẫn luôn cùng một cảm xúc ngỡ như lần đầu.

Chúng tôi cầu nguyện cho họ và mong các em và người dân ở đây ngày càng nhận được nhiều sự quan tâm giúp đỡ từ các nhà hảo tâm, và ước gì năm sau, có tất cả những gương mặt quen thuộc và cả những gương mặt mới cùng hiện diện ở mảnh đất thân yêu này. Tạm biệt Lộc Thạnh, chúng tôi luôn nhớ về các em và mọi người ở vùng đất giáp biên giới thân yêu này! Ước gì vòng tay yêu thương của chúng ta được nối rộng mãi, rộng mãi.

Trần Hằng, sinh viên lưu xá d’Alzon.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Liên hệ